Tí ôm chặt Na, Mén bám lấy mẹ, còn anh Thái cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lộ rõ sự ho/ảng lo/ạn
Tại làng Vĩnh Ninh, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận, gia đình anh Thái và chị Lành sống một cuộc đời giản dị, đậm chất quê. Nhà có ba đứa con: thằng Tí lớn nhất, vừa học xong lớp 12, con Mén lanh lợi đang tuổi 15, và bé Na mới lên 10, nghịch ngợm nhưng đáng yêu. Cuộc sống của họ chưa bao giờ rời xa những lo toan thường nhật: tiền học, tiền chợ, tiền thuốc men. Nhất là năm ngoái, khi chị Lành phát hiện mắc bệnh ung thư, cả nhà như rơi vào cơn bão không hồi kết. Những ngày chị nằm viện, anh Thái chạy vạy khắp nơi, vay mượn, làm thêm, chỉ mong giữ được nụ cười cho vợ và các con.
Nhưng năm nay, anh Thái quyết định phá lệ. Tí vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp, điểm số cao chót vót, khiến anh nở mày nở mặt. Anh muốn cả nhà có một kỷ niệm đáng nhớ, một chuyến đi để xua tan những ngày mệt mỏi. “Đi Hạ Long nhé, cả nhà mình chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau cả,” anh Thái nói, ánh mắt sáng lên khi nhìn chị Lành, dù chị vẫn còn yếu sau đợt điều trị. Chị Lành cười hiền, gật đầu, dù trong lòng lo lắng về tiền bạc. Tí thì phấn khởi, Mén nhảy cẫng lên, còn bé Na thì cứ hỏi: “Biển có to như ao nhà mình không ba?”
Sau bao ngày chuẩn bị, cả nhà lên xe, háo hức hướng về Hạ Long. Đến nơi, vịnh Hạ Long hiện ra như một bức tranh, những ngọn núi đá vôi trồi lên từ mặt nước xanh ngọc, đẹp đến nao lòng. Cả gia đình lên tàu Biển Xanh, một con tàu du lịch nhỏ nhưng ấm cúng. Tí đứng ở mũi tàu, mắt sáng rực khi nhìn những con sóng lấp lánh. Mén và Na tíu tít chụp ảnh, còn chị Lành ngồi cạnh anh Thái, khẽ nắm tay anh, thì thầm: “Cảm ơn anh, lâu lắm rồi em mới thấy lòng nhẹ nhàng thế này.”
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài. Buổi chiều, khi tàu đang lướt qua khu vực Hang Sửng Sốt, bầu trời bỗng tối sầm. Gió nổi lên, mạnh dần, cuốn theo những cơn sóng lớn. Thuyền trưởng ra lệnh quay về bến, nhưng đã muộn. Một cơn giông bất ngờ ập đến, sóng đánh vào mạn tàu như muốn nuốt chửng. Tí ôm chặt Na, Mén bám lấy mẹ, còn anh Thái cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lộ rõ sự hoảng loạn. “Cứ bình tĩnh, mọi người bám chặt vào nhau!” anh hét lên giữa tiếng gió rít.
Rồi cái khoảnh khắc định mệnh xảy ra. Một con sóng khổng lồ ập tới, tàu Biển Xanh nghiêng ngả, rồi lật úp. Nước tràn vào, lạnh buốt, cuốn tất cả vào bóng tối. Tiếng kêu cứu hòa lẫn trong tiếng sóng gào. Tí, với sức trẻ, bơi lên được mặt nước, kéo theo bé Na đang ho sặc sụa. Anh Thái tìm thấy chị Lành, ôm chặt chị trong dòng nước xiết. Nhưng Mén, cô bé lanh lợi ấy, đã biến mất trong làn nước đen ngòm.
Cả gia đình được cứu hộ đưa lên bờ sau vài giờ vật lộn với cơn giông. Nhưng Mén không còn ở đó nữa. Chị Lành gào khóc, ôm lấy Tí và Na, còn anh Thái ngồi thẫn thờ bên bờ biển, mắt đỏ hoe nhìn ra vịnh Hạ Long giờ đây chỉ còn là một khoảng lặng đáng sợ. Chuyến đi để gắn kết gia đình, để mừng niềm vui của Tí, giờ đây lại trở thành nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Những ngày sau đó, cả nhà trở về Vĩnh Ninh, nhưng không còn nguyên vẹn. Chị Lành yếu đi trông thấy, không chỉ vì bệnh mà còn vì nỗi đau mất con. Tí bỏ dở giấc mơ đại học, xin đi làm ở một xưởng gỗ gần nhà để phụ giúp bố mẹ. Bé Na không còn nghịch ngợm, chỉ lặng lẽ ngồi bên ao, nhìn mặt nước, như chờ chị Mén trở về.
Nhưng trong nỗi đau, gia đình họ vẫn tìm thấy chút ánh sáng. Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên cánh đồng, Tí tìm thấy một chiếc vòng tay bằng vỏ sò mà Mén từng đan cho cả nhà trong chuyến đi. Cậu nắm chặt nó, nước mắt lăn dài, nhưng môi khẽ mỉm cười. “Chị Mén chắc muốn tụi mình mạnh mẽ, phải không ba?” Tí nói với anh Thái. Anh gật đầu, ôm lấy con trai, và từ đó, họ học cách sống tiếp, mang theo hình bóng Mén trong tim.
Hạ Long, nơi từng là giấc mơ của cả gia đình, giờ đây là ký ức vừa đẹp đẽ vừa đau thương. Nhưng chính từ nỗi đau ấy, họ nhận ra rằng, dù mất mát, tình yêu gia đình vẫn là thứ bền vững nhất, như những ngọn núi đá vôi mãi đứng vững giữa vịnh biển mênh mông.