Thằng Tít, sáu tuổi đầu, tóc cắt ngắn ngủn, đen nhánh như hạt nhãn, đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng ánh lên vẻ tinh nghịch. Này, bố bận công việc, không có thời gian đưa Tít đi chơi xa, nên bàn nhau gửi cậu về quê ngoại ở một làng ven biển miền Trung. Tít thích lắm cái không khí trong lành nơi bà ngoại ở, thích cả những buổi chiều theo chân bà ra đồng thả diều.
Bà ngoại thương hết mực. Hôm nay sau khi Tít về, bà thủ thỉ: “Tít có muốn đi chơi Hạ Long với bà không? Bà đi cùng mấy cô bạn già, cho Tít đi ngắm cảnh đẹp.” Mắt Tít sáng rực rỡ, Hạ Long cậu chỉ mới được xem qua tivi, những hòn đảo kỳ lạ nhô lên giữa biển khơi khơi gợi ý tượng của cậu. Bà ngoại kêu Tít không được nói với bố mẹ, muốn tạo cho họ một điều bất ngờ khi Tít về.
Chuyến đi Hạ Long diễn ra được chia sẻ trong hai ngày đầu. Tít thích ngắm nhìn bờ biển xanh ngắt, những con thuyền cánh trắng như cánh chim hải âu. Bà ngoại và các bạn bà cũng vui vẻ, Chăm sóc Tít chug. Nhưng đến ngày thứ ba, khi tàu đang trên đường trở về, thời gian xung đột thay đổi. Gió bắt đầu nổi mạnh, những đám mây đen ùn kéo đến. Biển động dữ dội, những làn sóng liên tục hấp dẫn vào mạn tàu.
Tiếng la hét cơn loạn vang lên khi con tàu chao đảo rồi cô úp trong cơn mưa giông tầm tầm. Tít sợ hãi, chỉ đáp lại tiếng bà ngoại hét lên: “Bám chặt vào con!” sau đó một sóng lớn được nhập vào, nhấn chìm tất cả. Cậu bé nhỏ bé bị cuốn vào dòng nước lạnh, mất phương hướng giữa biển khơi mù mờ.
Khi tỉnh lại, Tít thấy mình đang mắc kẹt trong một không gian tối om, xung quanh là những vật dụng nổi nổi. Cậu không thấy bà ngoại đâu, cũng không tìm thấy tiếng ồn của ai khác. Sợ hãi tột độ bao trùm cậu. Cậu bé sáu tuổi một mình giữa biển sâu thăm thẳm.
Trong suốt ba ngày ba đêm, Tít trôi dạt lên đênh trên biển. Cậu bé bám víu vào một mảnh vỡ của con tàu, cố gắng chiến đấu với những con sóng dữ và cái khát hành hạ. Đêm đến, biển cả đen kịt và đáng sợ, chỉ có sóng gió và gió rít bên tai. Cậu nhớ bố mẹ, nhớ bà ngoại, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ở Hà Nội, khi nghe tin dữ về nhiệm vụ tai nạn du thuyền, bố mẹ Tít như chết Yên tĩnh. Họ tức tốc bay về Quảng Ninh, túc trực bên bờ biển cứng ba ngày ba đêm, gào thét tên con trong vô vọng. Hy vọng cô đặc mạnh mẽ lụi tàn theo từng con sóng bờ biển. Họ vô địch, vô địch ông trời sao quá hùng.
Đúng vào ngày cơn bão số 3 đổ vào nước ta, khi mọi hy vọng đã tắt, một phép màu kỳ diệu đã xảy ra. Một cuộc điện thoại từ cơ quan công an vang lên trong tiếng Quân Phúc của Bố Mẹ Tít. Họ thông báo đã tìm thấy thi thể của một bé trai trôi dạt vào bờ biển thuộc tỉnh lân cận. Khuôn mặt cậu bé đã biến đổi nhiều, nhưng bộ quần áo trên người khiến trái tim bố mẹ Tít như liên tục đập. Đó chính là bộ đồ mà Tít đã mặc định vào ngày lên tàu.
Bên bờ biển hoang vắng, tiếng khóc thét lòng của bố mẹ Tít vang vọng giữa tiếng gió rít và mưa bão. Họ ôm chặt thi thể bé nhỏ, lạnh lùng của con trai, không tin vào sự thật tàn nhẫn này. Chuyến nghỉ hè định mệnh đã cướp đi các con con bé nhỏ của họ, để lại trong lòng họ một nỗi đau không bao giờ nguôi ngoài. Phép màu đã xảy ra, nhưng đó lại là một màu đau đớn đến tột cùng.