Từ xã Tân Yên – một vùng quê bình yên thuộc tỉnh Bắc Ninh, sáng sớm hôm đó, anh Hùng thức dậy từ lúc gà chưa gáy. Ngoài sân, hai đứa con nhỏ – thằng Nam 7 tuổi và bé An mới tròn 3 tuổi – đã ríu rít như chim. Mấy hôm nay, chúng háo hức chờ chuyến đi Hạ Long đầu tiên trong đời. Cũng là chuyến đi biển đầu tiên của cả ba cha con.
Anh Hùng – người đàn ông quanh năm làm thợ hồ, đi sớm về khuya, bàn tay sạm nắng – đã chắt chiu từng đồng tiền lẻ, chỉ mong bù đắp cho tuổi thơ lam lũ của con.
Trước khi lên xe, anh gọi cho vợ:
– Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi, mai đi vịnh nhé!
– Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy! – giọng chị nhẹ nhàng qua điện thoại, chứa chan niềm tin và hạnh phúc.
Sáng hôm sau, Hạ Long nắng vàng như rót mật. Cả ba cha con lên thuyền du lịch nhỏ, ai nấy đều hớn hở. Thằng Nam thích thú chỉ tay ra biển:
– Ba ơi! Kia là hòn Gà Chọi phải không?
Bé An thì cười hồn nhiên, ôm lấy cổ ba mà bập bẹ:
– Biển vui quá ba ơi!
Anh Hùng tranh thủ chụp vài tấm hình – những tấm ảnh sau này sẽ khiến người ta nghẹn lòng mỗi lần nhìn lại.
Đến giữa trưa, trời bất ngờ trở mặt.
Gió nổi lên, sóng cuộn dần. Biển không còn xanh hiền mà hóa xám xịt giận dữ. Người lái thuyền hốt hoảng tìm cách quay đầu vào bờ. Nhưng quá muộn.
Một con sóng lớn như bức tường đổ ập đến.
Chiếc thuyền chao đảo, rồi lật úp.
Tiếng kêu cứu vang lên hỗn loạn giữa biển trời. Những cánh tay vẫy vùng. Những cái tên gọi nhau giữa bọt nước. Và giữa khung cảnh ấy – anh Hùng ôm chặt hai đứa con vào lòng, cật lực đạp nước, cố giữ đầu bọn trẻ trên mặt sóng.
– Cố lên con! Bám vào ba! – anh hét lên trong tiếng gió.
Thằng Nam bám vào cổ ba, nước mắt lẫn nước biển. Bé An hoảng loạn, úp mặt vào ngực cha, người run cầm cập.
Sức người có hạn. Sóng thì vô tận. Anh Hùng chỉ có hai tay, mà phải giữ lấy cả thế giới bé nhỏ của mình.
Và khi anh cảm thấy đôi chân mình không còn sức, khi trước mắt bắt đầu mờ đi, anh ngước nhìn về phía xa – nơi không thấy bờ, không thấy hy vọng – khẽ thì thầm:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…
Ba tiếng sau, điện thoại trong căn nhà nhỏ ở Bắc Ninh đổ chuông.
Người vợ bắt máy, giọng còn hồ hởi:
– Mình với các con tới bãi chưa? Ăn uống gì chưa đấy?
Nhưng bên kia, không phải giọng chồng cô.
Mà là một giọng đàn ông lạ, nghẹn ngào:
– Chị ơi… em gọi từ đội cứu hộ Hạ Long… Chị bình tĩnh nghe em nói…
Chiều hôm đó, người dân xã Tân Yên thấy một người đàn bà quỳ sụp giữa sân, úp mặt vào chiếc ba lô còn sũng nước, gào lên:
– Trả chồng tôi! Trả con tôi cho tôi… Trả cho tôi đi mà…!
Người ta chỉ tìm thấy thi thể hai đứa nhỏ và anh Hùng. Những tấm ảnh trong điện thoại được đội cứu hộ trao lại – bức cuối cùng là ảnh ba cha con cười rạng rỡ, tay còn giơ ngón “like” trước mặt biển rộng mênh mông.
Vậy mà… biển ấy đã cướp đi tất cả.