Skip to content

My Blog

Menu
  • Đời Sống
  • Sample Page
Menu

Chiếc áo phao ấy, là của Tít

Posted on Tháng 7 21, 2025 by a

“Tít ơi, con ở đâu rồi… về với bố mẹ đi con… bão số 3 sắp về rồi, con ơi…” Tiếng gọi x/é l/òng của người cha vang lên giữa khoảng trời xám xịt, khi từng cơn gió lạnh từ biển khơi thổi ào về như báo hiệu một cơn giông sắp ập tới.

“Tít ơi… con ở đâu rồi… về với bố mẹ đi con…”
Tiếng người đàn ông nghẹn ngào vang lên giữa cánh đồng lộng gió, nơi từng cọng cỏ dại cũng bị bứt bật vì cơn bão sắp kéo về. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, rơi lên mặt đất đã loang lổ bùn, rơi lên bàn tay chai sạn đang run lên từng đợt của anh Bình – bố Tít. Anh đứng đó, giày lấm bùn, mắt đỏ ngầu, tay ôm chặt chiếc áo phao nhỏ màu vàng – thứ duy nhất còn sót lại sau cú điện thoại khiến cuộc sống cả gia đình anh đảo lộn.

Chiếc áo phao ấy, là của Tít.

Đã ba ngày kể từ khi có tin báo chiếc tàu du lịch nhỏ bị lật úp ngoài khơi cách Hạ Long không xa. Trong số những hành khách, có một bà cụ quê ở Nghệ An và đứa cháu ngoại sáu tuổi đi cùng. Không ai rõ vì sao họ có mặt trên chuyến đi ấy. Trong danh sách đăng ký, bà cụ ghi tên mình, không đề cập đến đứa cháu. Có lẽ bà muốn tạo bất ngờ, hoặc chỉ đơn giản nghĩ đó là một chuyến đi ngắn, không đáng để phiền hà con cái.

Nhưng bất ngờ ấy… đã trở thành cơn ác mộng.

Anh Bình nhận tin dữ vào sáng ngày thứ tư, khi cơn bão số 3 được dự báo sẽ đổ bộ vào miền Trung trong vòng chưa đầy 48 tiếng. Lúc ấy, anh vẫn đang bận họp trong công ty. Điện thoại reo liên tục với những số lạ. Đến khi một cuộc gọi từ biên phòng Hạ Long vang lên, anh mới tá hỏa. Tin báo ngắn gọn: có thể con anh nằm trong số người mất tích trên chuyến tàu gặp nạn.

Không kịp suy nghĩ, anh lao về nhà, kéo vợ – chị Hạnh – đang nấu cơm trong bếp, hai người vội vã lên đường. Họ chạy dọc theo quốc lộ 1A, giữa trời nắng gắt, xe lao như thể chở theo hy vọng duy nhất của một gia đình đang gục ngã. Gió từ biển bắt đầu nổi lên, nhưng họ chẳng quan tâm. Mỗi phút trôi qua, lòng anh Bình như bị ai đó dùng dao cứa từng đường mảnh.

“Không thể nào… không thể là Tít…” – anh liên tục lẩm bẩm như kẻ mất hồn.

Chỉ cách đây mấy ngày, thằng bé vẫn còn ríu rít hỏi bố:
– Bố ơi, hè này mình đi đâu chơi?
– Bố bận lắm, Tít à, để hè sau nhé con…
– Hay bố cho con về với bà ngoại đi! Bà kể con diều to lắm, thả lên trời cao ơi là cao!

Anh Bình nhớ lại lúc ấy, mình đã gật đầu quá nhanh. Nghĩ rằng quê ngoại yên bình, có mẹ già chăm cháu là ổn rồi. Ai ngờ đâu…

Họ đến Hạ Long khi chiều muộn. Bầu trời xám xịt, mặt biển sẫm màu như một vết mực loang. Các lực lượng cứu hộ vẫn đang căng mình tìm kiếm. Một người lính trẻ kể lại: “Cháu chỉ thấy một chiếc áo phao màu vàng trôi dạt vào bờ sáng nay… không rõ của ai.” Khi nghe đến đó, chị Hạnh gục xuống. Mặt chị trắng bệch, môi run rẩy. Còn anh Bình thì im lặng. Ánh mắt anh rực lên, như một ngọn lửa sắp tắt nhưng vẫn cố gắng bùng cháy lần cuối cùng.

Đêm hôm đó, anh không ngủ. Mặc dù trạm trú đã được lực lượng hỗ trợ chuẩn bị, anh vẫn ra bờ biển, đứng nhìn từng đợt sóng vỗ. Mỗi cơn gió lùa qua đều khiến áo anh phần phật, nhưng anh không hề rùng mình. Gió lộng chẳng làm anh sợ, vì thứ đáng sợ hơn chính là sự im lặng – cái im lặng của biển cả khi nó cướp đi một sinh mạng mà chưa ai tìm thấy.

Anh gọi con trong đêm:
– Tít ơi… nếu nghe thấy bố, con hãy lên bờ… con đừng chơi nữa, nguy hiểm lắm con ơi…

Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá, và tiếng lá cây đập vào nhau dưới trận cuồng phong đang đến gần.

Một ngày trôi qua. Rồi hai. Rồi ba.
Bà con làng chài ven biển đã quá quen với cảnh một người đàn ông mặc áo sơ mi cũ sũng nước biển, lặng lẽ đi dọc bờ cát mỗi sáng. Anh Bình chẳng màng ăn, cũng không nói gì với ai. Trong tay anh lúc nào cũng là chiếc áo phao vàng của Tít, đã bạc màu, sờn mép. Mỗi khi có người vớt được một vật gì trôi dạt – một mảnh áo, một chiếc dép trẻ con – là anh lao đến, mắt rực lên một tia hy vọng, rồi lại hụt hẫng quay đi.

Anh đang sống giữa lằn ranh mỏng manh của hy vọng và tuyệt vọng.

Người ta bảo rằng sau ba ngày trôi dạt, nếu không có gì bám vào, thì gần như không còn cơ hội. Nhưng làm sao anh tin được điều đó, khi Tít của anh là một đứa bé lanh lợi, biết bơi từ nhỏ, và đặc biệt – luôn luôn đội mũ bảo hộ và mặc áo phao mỗi khi chơi gần nước. Cậu bé ấy mê biển, nhưng cũng được dạy rằng biển rất nguy hiểm. Cậu biết nghe lời. Và quan trọng hơn – cậu chưa từng thất hứa với bố mẹ.

Sáng ngày thứ tư, khi mưa vừa dứt và gió dịu hơn đôi chút, anh Bình cùng chị Hạnh được một người dân làng chài đưa tới một đoạn bờ kè ven vịnh – nơi có một đứa trẻ khoảng sáu tuổi từng được thấy chơi gần đây, nhưng rồi mất hút sau một trận gió lạ.

– Tôi không chắc có phải là thằng bé nhà anh chị không… nhưng nó cũng mặc áo vàng, ngồi nghịch cát, miệng lẩm bẩm gọi “bà ơi bà…”

Nghe đến đó, chị Hạnh gần như ngã quỵ. Anh Bình thì đứng sững, lòng thắt lại. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Có phải linh hồn con mình về đây không? Hay là đứa trẻ ấy vẫn còn sống, lạc trong đâu đó giữa vùng ven bờ, nơi chưa ai tìm đến?

Bão số 3 vẫn đang áp sát. Dự báo cho thấy nó sẽ đổ bộ vào tối nay, với sức gió giật cấp 11. Chính quyền đã ra lệnh sơ tán dân cư ở các khu vực nguy hiểm. Nhưng anh Bình không thể rời đi. Dẫu có phải đối mặt với cuồng phong, anh vẫn tin rằng đâu đó, giữa rừng phi lao hay đám lau sậy đang rạp mình trước gió, Tít của anh vẫn đang chờ bố.

Bất giác, anh nhớ lại một buổi chiều năm ngoái, khi cả nhà đi chơi biển ở Cửa Lò. Tít lúc ấy chỉ mới năm tuổi, tay ôm con diều rồng đỏ, chạy dọc bãi cát:
– Bố ơi! Con bay được kìa!
– Diều bay, không phải con – anh Bình bật cười.
– Nhưng con là người điều khiển nó mà!

Nụ cười, giọng nói, ánh mắt ấy… giờ chỉ còn trong ký ức. Nhưng nó quá rõ ràng, quá sống động. Như thể chỉ cần quay người lại, Tít sẽ chạy ùa đến, ôm chầm lấy bố, má phồng lên vì vui sướng.

Bầu trời dần sầm lại. Cơn bão đang đến gần thật rồi. Trên nền trời xám chì, từng đám mây xoáy cuộn như những con rồng khổng lồ. Anh Bình nhìn ra biển, nước mắt chảy không thành tiếng.

– Tít ơi… nếu con còn sống… làm ơn… cho bố một dấu hiệu…

Và đúng lúc đó… một cánh diều đỏ, rách tả tơi, bay lạc giữa bầu trời đầy giông tố, quét ngang qua vạt rừng phi lao trước mặt. Nó không nên có mặt ở đó – không đứa trẻ nào lại thả diều giữa bão. Nhưng cánh diều ấy… quá quen thuộc.

Anh Bình lao theo hướng diều, mặc cho mưa gió bắt đầu quật dữ dội. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: có thể đó là Tít. Có thể, con vẫn còn sống.

Và câu chuyện thật sự… bắt đầu từ chính khoảnh khắc ấy.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Recent Posts

  • Sập rạp cưới trước giờ G. cặp đôi vẫn tươi cười lưu lại kỷ niệm khó quên…
  • Tít ơi con ở đâu… về với bố mẹ đi con… b/ão số 3 sắp về rồi con ơi…
  • Chiếc áo phao ấy, là của Tít
  • Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố sẽ bơi sau ngay…
  • Trả chồng tôi! Trả con tôi cho tôi… Trả cho tôi đi mà

Recent Comments

  1. A WordPress Commenter trong Hello world!

Archives

  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025

Categories

  • Uncategorized
©2025 My Blog | Design: Newspaperly WordPress Theme