Skip to content

My Blog

Menu
  • Đời Sống
  • Sample Page
Menu

Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố sẽ bơi sau ngay…

Posted on Tháng 7 21, 2025 by a

Sáng hôm đó, Vịnh Hạ Long khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Trời trong vắt, nắng trải vàng trên mặt nước lấp lánh. Gió biển mơn man, nhẹ như tơ, khiến sóng vỗ lăn tăn vào mạn thuyền như một khúc hát mùa hè. Khách du lịch khắp nơi đổ về, ai cũng mang theo nụ cười và kỳ vọng cho một ngày khám phá vùng vịnh di sản

Gia đình của Khánh – cậu bé 10 tuổi – rời bến vào khoảng hơn 10 giờ sáng. Cả nhà bốn người: bố, mẹ, chị gái và Khánh, tay xách tay mang, háo hức như bao gia đình khác. Đây là chuyến đi đầu tiên của cả nhà em đến Hạ Long. Một món quà hè mà bố mẹ dành dụm cả năm để mang lại nụ cười cho con trẻ.

Khánh ngồi sát cửa sổ thuyền, thi thoảng chỉ tay reo lên mỗi khi thấy một đảo đá có hình dáng kỳ lạ. Chị gái em thích thú ghi lại hình ảnh bằng máy ảnh bố mới mua. Mẹ em rót nước cam, chia bánh mì, thi thoảng lại quay lại nhắc: “Cẩn thận, đừng đứng sát mép thuyền.”

Lúc đó không ai ngờ, biển sẽ trở mặt chỉ vài giờ sau.

1 giờ chiều.
Trời đột ngột tối sầm lại.

Những cụm mây đen ùn ùn kéo đến từ phía xa, như một tấm màn khổng lồ dần phủ kín bầu trời. Không khí oi ả chuyển nhanh sang nặng nề, ẩm thấp. Gió bắt đầu giật mạnh, và sóng lớn dần. Trên thuyền, du khách bắt đầu hoang mang. Một vài người hỏi nhau về thời tiết, một vài người cầm điện thoại tìm sóng mạng để kiểm tra.

Mưa bắt đầu đổ xuống như trút. Từng đợt sóng cao bất thường táp mạnh vào mạn thuyền khiến con tàu nhỏ rung lắc dữ dội.

Trong lúc hỗn loạn, bố của Khánh đã quỳ xuống, nhanh chóng mặc chiếc áo phao vào người em. Ông siết chặt dây áo, kéo chốt, rồi nhìn thẳng vào mắt con trai.

“Giữ chặt áo phao, con phải nổi được. Có chuyện gì cũng phải cố gắng bơi. Nhớ chưa?”

“Còn bố thì sao ạ?”

“Bố sẽ ngay sau con.”

Những lời dặn đó là điều cuối cùng Khánh nhớ được từ bố.

Một đợt sóng lớn quật ngã tất cả. Chiếc thuyền chao đảo dữ dội trước khi bị lật hoàn toàn giữa vùng biển đang cuồng nộ.

Gần hai giờ sau, lực lượng cứu hộ tìm thấy Khánh đang trôi lập lờ giữa vịnh, tay bám chặt chiếc phao như ôm lấy sự sống cuối cùng. Em tím tái, run rẩy, nhưng còn tỉnh. Khi được vớt lên thuyền cứu nạn, em mở mắt, thều thào:

“Bố… bố em đưa áo phao cho em… còn bố đâu rồi?”

Không ai dám trả lời.

Cơ quan chức năng sau đó xác nhận: thi thể bố, mẹ và chị gái của Khánh lần lượt được tìm thấy. Mỗi người ở một vị trí khác nhau. Họ đã không kịp thoát.

Khánh là người duy nhất trong gia đình sống sót.

Tại bệnh viện, cậu bé 10 tuổi không khóc nhiều. Em chỉ lặng lẽ ôm con gấu bông ướt sũng – thứ em mang theo từ nhà và tình cờ còn nổi được cùng em trong vụ lật thuyền. Em gầy gò, ánh mắt lặng lẽ, thi thoảng lại nhìn trân trân về phía cửa sổ, nơi xa kia là biển.

Bác sĩ kể, đêm đầu tiên Khánh ngủ không yên. Em mơ gọi mẹ, rồi bật khóc trong vô thức. Em hỏi: “Bố đã nói sẽ ở ngay sau con… sao không tới?”

Những người lớn chỉ biết quay đi.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Recent Posts

  • Sập rạp cưới trước giờ G. cặp đôi vẫn tươi cười lưu lại kỷ niệm khó quên…
  • Tít ơi con ở đâu… về với bố mẹ đi con… b/ão số 3 sắp về rồi con ơi…
  • Chiếc áo phao ấy, là của Tít
  • Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố sẽ bơi sau ngay…
  • Trả chồng tôi! Trả con tôi cho tôi… Trả cho tôi đi mà

Recent Comments

  1. A WordPress Commenter trong Hello world!

Archives

  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025

Categories

  • Uncategorized
©2025 My Blog | Design: Newspaperly WordPress Theme