Skip to content

My Blog

Menu
  • Đời Sống
  • Sample Page
Menu

Cháu về quê chơi, mẹ tôi nhập viện vì kiệt sức nhưng vẫn… hạnh phúc

Posted on Tháng 6 5, 2025 by a

Tôi hỏi: “Sao mẹ không nói với con?”. Mẹ cười, nắm tay tôi nói: “Hè năm nay, mẹ vui lắm”.
Mẹ tôi năm nay gần 80 tuổi, sống một mình ở quê sau khi bố tôi mất. Bà không chịu lên thành phố, cũng không muốn ai đến chăm. Cả đời bà quen làm, quen chịu đựng, đến cái đau lưng cũng chỉ thở dài rồi lấy lá ngải chườm tạm.

Vậy mà năm nay, bà phải nhập viện khi con trai tôi từ thành phố về quê nghỉ hè với bà.

Tôi nhớ hôm đó, mẹ tôi gọi điện trong tiếng ồn ào, náo nhiệt ở sân nhà: “Con cứ để thằng Bi ở chơi vài hôm. Nó lớn rồi, mẹ lo được”.

Tôi ngần ngừ nhưng rồi nghe con năn nỉ: “Mẹ cho con ở với bà đi, ở đây có vườn, có ao, con thích lắm”, tôi đành gật đầu. Tôi cũng nghĩ, hè năm ngoái, nó ôm máy tính ở nhà suốt, chẳng buồn ra ngoài.

Nhưng chỉ một tuần sau khi tôi rời đi, mẹ tôi ngất xỉu giữa sân. Hàng xóm đưa bà vào viện, gọi cho tôi khi bà đã tỉnh lại. Bác sĩ bảo bà bị hạ đường huyết, thiếu ngủ, kiệt sức.

Tôi lái xe về, thấy mẹ nằm trên giường bệnh, gương mặt vẫn cố tươi nhưng ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

Tôi hỏi: “Mẹ bị sao mà đổ bệnh nhanh vậy?”. Bà cười khẽ: “Không sao đâu, chắc tại mấy hôm rồi, mẹ không ngủ đủ. Mà thằng Bi nghịch lắm, mẹ cứ phải canh nó”.

Tôi ngồi lặng. Thằng bé 11 tuổi, vốn quen với điều hòa, sữa hạt, món ăn đủ chất và giờ ngủ quy củ. Về quê, nó dậy sớm nghịch ngợm, đòi món nọ, món kia, lúc leo lên giàn bầu, lúc lại trốn ra sau vườn nghịch nước.

Nó từng nói với tôi: “Ở với bà vui lắm, muốn gì cũng được”. Nhưng tôi chưa từng nghĩ, cái “muốn gì cũng được” ấy là từ sự nhún nhường đến kiệt sức của một người già.

Hóa ra, bà không dám ngủ trưa, sợ cháu nghịch nguy hiểm. Hóa ra, bà lén đi bộ ra chợ sớm để mua cho cháu hộp sữa loại nó thích. Hóa ra, bà không quen nấu đồ ăn kiểu thành phố nên phải đi bộ ra thị trấn mua đồ ăn cho cháu.

Tôi hỏi: “Sao mẹ không nói với con?”. Bà cười, nắm tay tôi: “Vì mẹ sợ con buồn. Với lại, hè năm nay, mẹ vui lắm. Lâu rồi mới có đứa trẻ trong nhà, í ới suốt cả ngày”.

Tôi quay đi, cố nuốt giọt nước mắt đang dâng.

Tối đó, tôi dọn cơm cho mẹ trong phòng bệnh, lòng đau như cắt. Mẹ tôi cả đời vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn nhưng giờ đây, mỗi đứa lại có gia đình riêng, mình mẹ cô đơn ở quê. Dù bị kiệt sức khi phải nhập viện, mẹ vẫn hạnh phúc khi có cháu ở cạnh.

Tôi quyết định xin nghỉ phép, ở lại quê cùng con trai và mẹ ít hôm. Mẹ tôi rất vui mừng. Tôi và con trai đang có những ngày thật đáng nhớ ở quê.

Nhưng trong lòng tôi buồn và lo lắng khi đến ngày chúng tôi phải lên thành phố. Mẹ tôi sẽ lại một mình, cô đơn trong căn nhà vắng vẻ.

Tôi không biết phải làm sao để mẹ tôi có thể vui vẻ và sống quây quần bên con cháu. Tôi không biết làm cách nào để thuyết phục mẹ lên nhà tôi ở.

Nếu mẹ tôi vẫn quyết định sống ở quê một mình thì từ giờ đến cuối đời, bà rất hiếm khi có dịp được sống cùng con cháu. Nghĩ đến đó, tôi thấy lòng mình quặn thắt. Tôi phải làm sao đây?

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Recent Posts

  • Cháu về quê chơi, mẹ tôi nhập viện vì kiệt sức nhưng vẫn… hạnh phúc
  • Cậu bé 12 tuổi bỏ nhà đi vì giận cha, 2 ngày sau trở về cha đã q uađời
  • Có 3 kiểu người được Phật Bồ Tát quý nhất, luôn phổ độ chở che, xem bạn có trong số này?
  • 1 bộ phận của cá độc hơn cả thu…ốc độc, nhiều người vẫn thích ăn cần bỏ ngay
  • Chuyện tình chàng trai yêu cô gái “khổng lồ” cao 2,2m

Recent Comments

  1. A WordPress Commenter trong Hello world!

Archives

  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025

Categories

  • Uncategorized
©2025 My Blog | Design: Newspaperly WordPress Theme