Đám cưới của Minh và Lan từng được ví như một câu chuyện cổ tích giữa đời thực. Họ yêu nhau từ thuở học trò, trải qua bao thăng trầm, thử thách, cuối cùng cũng nắm tay nhau tiến vào lễ đường trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Ngày cưới của họ – 23 tháng 4, một ngày nắng đẹp hiếm hoi giữa mùa xuân âm u – tràn ngập tiếng cười, hoa tươi, và những lời chúc phúc.
Không ai ngờ được rằng chỉ 30 phút sau lễ cưới, bi kịch khủng khiếp đã xảy ra.
Sau khi làm lễ xong, đôi tân lang tân nương được gia đình chuẩn bị cho một chiếc xe hoa sang trọng để về nhà chồng. Chiếc Lexus đen bóng do một người tài xế lâu năm, chú Dũng – người quen của gia đình – cầm lái. Trên xe, Minh và Lan vẫn còn cười đùa về màn phát biểu run rẩy của chú rể hay cú ngã lãng xẹt của một người bạn thân trong tiệc cưới.
Chỉ 15 phút sau khi xe rời khỏi hội trường tiệc cưới ở ngoại ô Đà Lạt, trời bắt đầu trở gió. Đoạn đường đèo quanh co trở nên mờ ảo dưới làn sương dày đặc.
Và rồi… “RẦM!!!”
Một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên. Chiếc xe hoa mất lái, đâm mạnh vào rào chắn bên đường rồi lộn nhiều vòng xuống vực sâu hơn 20 mét.
Khi tiếng còi cứu thương vang lên, mọi người trong gia đình vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một người họ hàng chạy hớt hải vào sảnh tiệc, gào lên trong nước mắt:
“Xe của Minh – Lan bị tai nạn! Trên đèo Tà Nung! Rơi xuống vực rồi!”
Bà mẹ của Lan ngất lịm tại chỗ. Ông nội Minh tay run rẩy đánh rơi cả chén trà. Những người khách vừa hân hoan giờ đổ xô ra khỏi sảnh, không ai tin nổi điều mình vừa nghe.
Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận hiện trường, họ phát hiện chiếc xe bị nghiền nát, phần đầu bẹp dúm, cửa kính vỡ tung tóe. Điều kỳ lạ là… người tài xế – chú Dũng – không có mặt trong xe.
Minh bị kẹt trong khoang lái, bất tỉnh, người bê bết máu. Lan được tìm thấy phía sau xe, bất động, cổ tay vẫn còn đeo vòng cưới nhưng đôi mắt đã nhắm nghiền…
Họ được đưa đi cấp cứu khẩn cấp. Một phóng viên địa phương có mặt tại hiện trường nói:
“Tôi từng chứng kiến nhiều vụ tai nạn, nhưng chưa lần nào thấy cảnh tượng nào ám ảnh như vậy. Một chiếc xe hoa, khăn voan còn vướng trong cành cây…”
Ba ngày sau tai nạn, Minh tỉnh lại trong bệnh viện. Vết thương trên đầu khiến anh mất một phần trí nhớ ngắn hạn, nhưng những mảnh ký ức về tai nạn vẫn lẩn quẩn trong đầu. Anh liên tục lặp lại một câu:
“Có người trên xe… không phải chỉ ba người…”
Các bác sĩ và gia đình cho rằng anh đang hoảng loạn, nhưng chi tiết “có thêm người trên xe” khiến cảnh sát quyết định mở lại cuộc điều tra.
Khi kiểm tra lại camera giao thông, họ phát hiện điều kỳ lạ:
Ở đoạn đường cách hiện trường 5 phút, chiếc Lexus chở Minh và Lan dừng lại bên đường khoảng 3 phút – hoàn toàn không lý do. Không có ai ra hay vào xe, nhưng sau đó tốc độ xe tăng đột ngột.
Điều tra kỹ hơn, họ phát hiện dấu vết giày lạ in trên sàn sau của xe, không trùng khớp với kích cỡ giày của Minh, Lan hay chú Dũng. Cùng lúc đó, gia đình chú Dũng khai báo: ông đã mất tích từ chiều hôm cưới, điện thoại tắt máy, không liên lạc được. Vậy ai lái xe lúc đó?
Khi đội điều tra trích xuất hình ảnh từ camera hành trình của một chiếc xe tải đi phía sau, họ tình cờ phát hiện một chi tiết rợn người.
Ngay khoảnh khắc chiếc Lexus dừng lại bên đường, trong đoạn sương mờ phía sau xe, thoáng hiện một bóng người. Bóng đó đứng bất động khoảng vài giây, rồi… biến mất.
Bằng công nghệ xử lý hình ảnh nâng cao, đội kỹ thuật phát hiện rằng bóng đen đó có hình dáng giống một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác dài. Khuôn mặt hoàn toàn không rõ ràng, như bị “che mờ” bởi chính làn sương mù.
Và điều đáng sợ là: bóng đen ấy xuất hiện ở vị trí đúng nơi chú Dũng được cho là mất tích.
Không có tín hiệu GPS nào của chú Dũng kể từ lúc xe bắt đầu di chuyển. Trên đường cũng không hề có dấu hiệu của việc ông rời xe.
Sau khi Lan qua đời – chỉ ba ngày sau tai nạn vì chấn thương nội tạng nghiêm trọng – Minh như người mất hồn. Anh không khóc, không nói gì. Nhưng một đêm, mẹ anh phát hiện anh đang ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh cũ.
Đó là ảnh chụp chung của nhóm bạn Minh – Lan hồi đại học. Trong ảnh có 6 người, đứng trên nền là một ngôi biệt thự cổ ở vùng đồi gần Đà Lạt.
Minh thì thào:
“Bọn mình đã từng đến đó… nơi đó không bình thường. Có điều gì đó sai sai… Lan từng bảo em có cảm giác ai đó đi theo mình về.”
Lúc đó chỉ là câu nói đùa, nhưng sau tai nạn, từng câu từng chữ trở nên nặng như đá tảng.
Một người bạn cũ tên Huy – cũng có mặt trong bức ảnh – sau khi nghe chuyện, run rẩy tiết lộ:
“Tối hôm đó, trong biệt thự, Lan từng ngủ mớ nói: ‘Đừng theo tôi nữa… tôi sắp cưới rồi…’ Mọi người tưởng cô ấy nằm mơ.”
Căn biệt thự trong bức ảnh nằm ở vùng heo hút, tên là Villa Hoa Lệ, từng thuộc sở hữu của một gia đình Pháp thời Pháp thuộc. Theo lời kể dân gian, đó là nơi một thiếu phụ người Việt – vợ của một sĩ quan Pháp – đã tự tử trong phòng ngủ sau khi bị phản bội.
Người ta đồn rằng: ai đến biệt thự ấy trong trạng thái yêu đương mà thiếu thành thật sẽ bị “trói duyên” – nghĩa là mãi mãi không thể đến được với người mình yêu.
Minh từng không tin những điều đó. Nhưng giờ, mọi thứ như một chuỗi mắt xích dẫn đến… tai nạn.
Anh quyết định quay lại biệt thự – một mình.
Minh trở lại Villa Hoa Lệ vào một đêm trăng lưỡi liềm. Cánh cửa gỗ cũ kỹ vẫn mở, tiếng gió rít qua khe gạch như lời thì thầm của một người phụ nữ. Trong căn phòng mà cả nhóm từng ngủ lại 5 năm trước, Minh tìm thấy một thứ mà không ai nhớ là đã để lại – chiếc vòng cổ Lan đeo hồi đại học.
Gắn trên mặt vòng là một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ nguệch ngoạc:
“Nếu đã chọn sai, đừng bắt người khác gánh.”
Minh ngồi thẫn thờ, rồi như bị điều gì đó dẫn dắt, anh bước lên tầng áp mái – nơi từng bị niêm phong. Ở đó, anh phát hiện một chiếc rương cũ, bên trong chứa hàng chục mảnh ảnh bị xé nát. Trong đó, có những gương mặt quen thuộc – những cặp đôi từng đến đây chụp ảnh, và đều… đã chia tay hoặc gặp nạn.
Bức ảnh cuối cùng khiến Minh rùng mình:
Ảnh cưới của chính anh và Lan – được chụp vài hôm trước tai nạn – mà anh chưa hề đưa cho ai.
Một tháng sau, cảnh sát tìm thấy xác của chú Dũng trong một giếng hoang gần biệt thự Hoa Lệ. Tử thi cho thấy ông đã tử vong trước ngày cưới 2 ngày, với dấu vết bị đánh vào đầu.
Vậy ai đã lái chiếc xe hoa?
Câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải. Những camera bên đường chỉ thấy xe di chuyển như bình thường, không ai rời hay lên xe. Duy chỉ có bóng đen ấy – bí ẩn, vô danh.
Minh rời khỏi Việt Nam sau đám tang Lan. Anh sống lặng lẽ ở Pháp, tránh xa mọi ký ức về “ngày cưới định mệnh”.
5 năm sau, đúng ngày giỗ Lan, anh nhận được một bưu kiện vô danh gửi đến. Bên trong là:
Một mảnh lụa trắng nhuộm máu.
Tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc:
“Khi duyên bị buộc bằng oán hận, kết cục không bao giờ là một đám cưới.”
Từ đó, Minh sống trong nỗi sợ dai dẳng. Mỗi đêm trăng, anh đều nghe thấy tiếng giày bước trên sàn nhà, dù căn hộ chỉ có mình anh.
Có những tình yêu tưởng chừng đẹp như cổ tích, nhưng nếu nó bị xây dựng trên một lời hứa gian dối, trên vết thương cũ, hay thậm chí… trên oán linh chưa được siêu thoát, thì cái giá phải trả không chỉ là nước mắt, mà là sinh mệnh.
Và đôi khi, những thứ ta nghĩ là ngẫu nhiên – như một tai nạn – thực chất chỉ là… hồi kết của một bản án đã được định đoạt từ trước.