Cô gái phát hiện UT giai đoạn cuối, ngay lập tức đã chi tay với bạn trai. Ai ngờ hôm sau đi khám lại bác sĩ lại nói cô cầm nhầm kết quả xét nghiệm
Thành phố hôm ấy bỗng mưa. Những hạt mưa lạnh lẽo như rơi xuyên qua tâm hồn Hạ Vy. Cô ngồi bất động trên chiếc ghế dài của bệnh viện, tay siết chặt mảnh giấy xét nghiệm vừa nhận được từ tay bác sĩ. Dòng chữ in đậm: “Ung thư buồng trứng giai đoạn cuối.” như dao cắt từng thớ thịt. Mắt cô mờ đi, tai ù lại, mọi âm thanh xung quanh trở nên xa vời, nhạt nhòa như cảnh vật bị phủ sương mù.
Cô mới chỉ 24 tuổi. Đang tràn đầy ước mơ. Có một công việc ổn định, một người bạn trai yêu thương cô hết lòng – Tuấn Khải. Cả hai đang lên kế hoạch kết hôn vào cuối năm. Vậy mà…
Trong một phút giây suy sụp tột độ, Hạ Vy quyết định chia tay. Không thể trói buộc người đàn ông ấy vào tương lai mờ mịt của mình. Cô không khóc khi nhắn tin chia tay. Chỉ nói một câu duy nhất:
“Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục. Chúng ta kết thúc ở đây thôi.”
Tuấn Khải gọi liên tục, nhắn hàng chục tin, nhưng cô không trả lời. Cô không muốn nhìn thấy anh đau. Không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy tiếc thương của anh khi cô phải nằm viện, tóc rụng, cơ thể tàn tạ. Tình yêu không nên là gánh nặng. Và cô chọn cách giải thoát anh khỏi điều đó.
Sáng hôm sau, khi Hạ Vy đến bệnh viện để làm thêm một vài xét nghiệm bổ sung, vị bác sĩ trẻ đứng trước cô, vẻ mặt bối rối.
“Cô Hạ Vy… tôi thật sự xin lỗi. Có sự nhầm lẫn. Cô đã… cầm nhầm kết quả xét nghiệm của một bệnh nhân khác cùng tên.”
Hạ Vy chết lặng. Cô không tin vào tai mình.
“Nhưng… tôi rõ ràng bị chóng mặt, buồn nôn, mất ngủ… Sao có thể không có bệnh?”
Bác sĩ mỉm cười, đưa tấm phim siêu âm cho cô xem.
“Cô không có bệnh. Cô… mang thai đôi. Hai tháng.”
Cả thế giới bỗng quay cuồng. Hạ Vy thẫn thờ bước ra khỏi phòng khám, ôm bụng, tim đập liên hồi. Cô nghĩ ngay đến Tuấn Khải – người đàn ông sẽ lên chức cha. Cô phải nói với anh! Phải nói ngay, ngay hôm nay!
Trời vẫn chưa tạnh mưa. Cô chạy như bay đến căn hộ của anh. Vừa định bước lên bậc cầu thang, thì thấy cảnh tượng như xé nát trái tim.
Tuấn Khải đang ôm một người phụ nữ lạ trước cửa. Anh vuốt tóc cô ta, hôn lên trán cô ta như cách từng làm với Hạ Vy. Cô gái kia dịu dàng tựa vào vai anh, cười như thể là tình nhân lâu năm. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt thân quen – ánh mắt mà trước đây từng chỉ dành cho cô.
Hạ Vy đứng chết trân. Không thốt nổi lời nào. Tay siết chặt tờ siêu âm đang ướt đẫm nước mưa. Tim cô như vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh.
Không đợi thêm giây nào, cô quay lưng bỏ chạy. Không nước mắt. Không gào thét. Chỉ là một nỗi đau âm thầm, nghẹn ứ đến tận cùng.
Cô rời khỏi thành phố trong đêm, không mang theo gì ngoài chiếc balo nhỏ và mảnh giấy siêu âm. Bỏ lại sau lưng cả tuổi trẻ, tình yêu, giấc mơ. Cô chọn đến một thị trấn ven biển phía Nam – nơi không ai biết cô là ai. Ở đó, cô sống những tháng ngày khắc khổ nhưng bình yên. Cô tự mình vượt qua thai kỳ đầy khó khăn, sinh ra hai bé gái song sinh – Bảo Nhi và Lam Nhi.
Những năm đầu làm mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng. Có những đêm cô ôm con mà khóc nấc vì kiệt sức, vì nhớ lại ánh mắt phản bội năm nào. Nhưng chính hai thiên thần nhỏ là lý do để cô đứng dậy mỗi sáng, tiếp tục chiến đấu.
Cô mở một tiệm bánh nhỏ, học làm bánh từ video trên mạng, rồi dần dần có khách quen. Cô cắt tóc ngắn, thay tên đổi họ. Hạ Vy ngày nào giờ đã trở thành Ngọc Vy, người mẹ độc lập, mạnh mẽ.
6 năm trôi qua nhanh như gió. Bảo Nhi và Lam Nhi đã vào lớp 1. Hai bé giống Tuấn Khải đến kỳ lạ – đôi mắt sâu, má lúm, nụ cười rạng rỡ. Nhưng cô không bao giờ kể với chúng về cha. Đối với cô, Tuấn Khải chỉ là quá khứ – một chương buồn đã gấp lại.
Cho đến một ngày…
Tại trung tâm thương mại thành phố – nơi cô đưa hai con đi dạo chơi cuối tuần, trong lúc Lam Nhi chạy lạc vào khu vực đồ chơi, cô cuống cuồng tìm kiếm. Và rồi… một giọng nói trầm ấm vang lên:
“Vy?”
Cô quay lại. Như bị sét đánh. Tuấn Khải đứng đó – trưởng thành, điềm đạm hơn trước. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô vẫn cháy bỏng như năm nào.
“Là em thật sao?”
Cô nuốt nghẹn.
“Ừ… là tôi.”
Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng. Anh bước tới, nhìn hai bé gái đang níu áo mẹ, rồi khựng lại. Trong mắt anh dâng lên nỗi bàng hoàng, rồi nghi hoặc, rồi… rực sáng:
“Hai… đứa… là…”
Cô quay đi, tránh ánh nhìn của anh.
“Không liên quan đến anh.”
Tuấn Khải bước tới, nắm lấy tay cô, như sợ cô sẽ biến mất lần nữa.
“Vy… anh xin lỗi. Hôm đó… cô gái đó là em họ anh. Cô ấy vừa chia tay, đến tìm anh khóc lóc. Nhưng… em lại biến mất. Anh tìm em khắp nơi! Anh báo công an, lên mạng hỏi, về nhà bố mẹ em… không ai biết em ở đâu…”
Cô lặng người. Tim đập thình thịch. Mắt nhòe đi.
“Anh… không phản bội em?”
“Anh chưa từng yêu ai ngoài em.”
Im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng tim đập, tiếng bước chân trẻ con chạy nhảy xung quanh.
Lam Nhi ngẩng lên nhìn Tuấn Khải:
“Chú là ai ạ? Sao chú nhìn con hoài vậy?”
Tuấn Khải quỳ xuống, mắt ươn ướt:
“Chú là… ba của con.”
Bảo Nhi và Lam Nhi tròn mắt, rồi cùng quay sang nhìn mẹ. Cô không nói gì. Chỉ ôm lấy hai con, rồi gật đầu nhẹ.
Tuấn Khải không bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Anh xin nghỉ việc, chuyển hẳn về thị trấn nơi ba mẹ con sinh sống. Anh học cách làm bánh với cô, cùng đưa con đi học, cùng dọn nhà, tắm rửa, đọc truyện đêm khuya. Anh làm lại từ đầu – không một lời than phiền.
Cô từng nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng nhìn anh mỗi ngày với ánh mắt ấm áp, đôi tay kiên trì, giọng nói dịu dàng bên con, cô dần mềm lòng.
Một buổi chiều, khi mặt trời lặn trên biển, Tuấn Khải quỳ xuống trước mặt cô và hai con, cầm chiếc nhẫn từng định trao 6 năm trước:
“Vy… em có thể tha thứ cho sự chậm trễ của anh không? Cho phép anh được yêu lại em – người phụ nữ tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Và làm tròn bổn phận của một người chồng, một người cha… từ giờ đến hết cuộc đời này.”
Cô bật cười qua làn nước mắt. Hai con vỗ tay reo lên.
“Đồng ý đi mẹ! Mẹ ơi, đồng ý đi!”
Cô gật đầu. Giây phút ấy, cô biết, mọi tổn thương, mọi hiểu lầm… cuối cùng cũng chỉ là thử thách để tình yêu đủ sâu sắc và bền bỉ hơn.