Trời vừa nắng mưa. Những vũng nước còn sót lại ánh nắng chiều cuối cùng. Cậu bé mười lăm tuổi, áo sơ mi trắng đã màu, đôi dép nhựa long đế, đứng trước một quán hủ tiếu ven đường. Ánh mắt vừa đói, vừa vừa.
Cậu bước vào, lí nhí hỏi:
– Chú ơi… cho con một tô hủ tiếu… mười ngàn thôi ạ. Con không ăn thịt.
Ông chủ quán – một người đàn ông ngoài năm mươi,phong cách gầy,tóc ăn tiêu,nhìn cậu một lúc. Gương mặt cậu bé gầy nhưng đôi mắt sáng.
– Không ăn thịt thật hả?
– ông hỏi, tay vẫn thoăn thoắt trụng sợi.
– Dạ… con không thích ăn thịt đâu ạ.
– Cậu cười, tay móc ra một tờ tiền nhà nát.Ông không nói gì thêm.
Tô hủ tiếu được bưng ra sau vài phút. Nước lèo trong veo, sợi bánh mềm. Cậu bé ăn một cách ngon lành, mắt long lanh hạnh phúc. Nhưng khi vừa chạm tới đáy, cậu khựng lại. Dưới lớp sợi, một vài lát thịt nạc được ẩn giấu.
Cậu ngước lên nhìn ông chủ, xúc động:
– Chú ơi… sao chú…
– Ăn đi. Không sao đâu.
Cậu bé bật cười mà nước mắt rưng rưng:
– Con…cảm ơn chú. Con lên Sài Gòn kiếm việc làm mà chưa xin được dù ở bất kỳ chỗ nào. Còn mỗi mười ngàn này.
Ông chủ gật đầu, chào một chút rồi hỏi:
– Vậy bạn có muốn phụ bán kèm chú thích không? Quán nhỏ thôi, chú thích cũng không dư giả gì, nhưng có thể cho con ăn ở. Làm được thì làm, không thì mai đi chỗ khác cũng được.
Cậu bé rừng rậm:– Dạ… con làm được! Con sẽ cố gắng hết sức!
Những ngày sau đó, cậu bé – tên Tâm – thức dậy từ 4 giờ sáng, phụ tùng hàng, rửa rau, bưng tô, gom chén. Tâm không sâu sắc gì, chỉ luôn đánh giá “con làm được”, “con không mệt”.Ông chủ tên là Nghĩa. Quán ông không lớn, nhưng khách quen nhiều, nhờ hương vị nước lèo đặc biệt – thanh từ hầm trong suốt 10 tiếng, có mùi thơm thơm của cải và hành nướng.
Mỗi khi rảnh rỗi, ông lại dạy Tâm chút ít:
– Củ cải trắng phải chọn loại chắc tay, chứ phần mềm đang hỏng hết nước.
– Hành phi thì canh Hỏa hoạn, Hỏa hoạn quá phiền toái, Hỏa hoạn nhỏ thì dai.Tâm lắng nghe, ghi nhớ từng chút.Một đêm mưa, khi lên hàng xong, Tâm ngồi bên hiên nhà, nói nhỏ:
– Chú ơi, mai con xin nghỉ hôm nay được không?
– Sao vậy con?
– Con nghệ ở gần đây có lớp dạy nghề nấu ăn miễn phí cho người nghèo. Con muốn đi học, rồi sau này sẽ quay lại, mở quán riêng, giống như chú thích…
Ông Nghĩa nhìn bạn, không nói gì, chỉ gật đầu. Nhưng tối đó, ông trằn trọc mãi. Dù biết ngày này sẽ đến, xin vui lòng anh ấy vẫn thấy trống.
Nhiều năm trôi qua…Giữa lòng thành phố hiện đại, có một nhà hàng nhỏ chuyên bán món hủ tiếu truyền thống, tên là “Tâm & Vị”. Quán không sang trọng nhưng luôn kín đáo. Người ta đến không chỉ vì món ăn ngon mà vì sự giản dị và chân thành của người chủ – một chàng trai phong cách người nhỏ, đôi mắt sáng và nụ cười ấm.
Một buổi chiều mưa, một ông lão gầy gò chống viết bước vào quán.
– Cho tôi một tô hủ tiếu nước… ít hành thôi, răng rụng gần hết rồi – ông nụ cười nhẹ.
Khi ăn hết nước lèo, ông ấy dừng lại. Mắt ông mở to, Người đứng yên.– Cái…vị trí này… sao giống…Cùng lúc đó, Tâm từ bước bếp ra. Nhìn thoáng qua, lờ mờ đứng lặng.
– Chú… chú Nghĩa!?Hai người nhìn nhau một lúc, rồi đồng thanh gọi tên nhau. Giây phút đó, mọi ký ức tràn òa. Không còn là ông chủ quán ngày xưa, hay cậu bé nghèo. Chỉ còn là hai con người từng lạc vào nhau giữa những năm tháng cơ cực.
Tâm kéo dài, chú ý:
– Chú đi đâu trong suốt mấy năm vậy? Con quay lại quán thì người ta bảo vệ sẽ đi lâu dài rồi.
– Chú bán quán. Vợ mất, con đi xa, chú thích không muốn làm phiền ai. Giờ sống một mình, ngày bán vé số,ngày khát…
Tâm cầm tay ông:
– Từ hôm nay, chú thích ở với con. Con không thể để người đã cứu mình sống cô độc được.
Từ đó, ông Nghĩa sống cùng Tâm. Mỗi sáng, ông dạy Tâm nêm lại nước lèo, cách chọn xương, cách đệm giờ bọt để nước trong mà không mất vị trí.Tâm viết lên bảng nhỏ trong bếp:“Người cho ta một tô hủ tiếu giấu thịt – ta sẽ cho họ cả cuộc đời biết ơn.
”Quán “Tâm & Vị” hiện có thêm một phần: Tô hủ tiếu 0đ cho người khó khăn.
Có cậu bé nào bước vào không, chạy hỏi:– Chú ơi, có tô nào mười ngàn không? Con không thích ăn thịt…Ông Nghĩa đứng sau thiền, cười:– Có chứ. Đặc biệt còn có cả ẩn…giấu kỹ lắm!