Dành cho ai còn mẹ ở trên đời: “Câu chuyện đáng suy ngẫm”

Dành cho ai còn mẹ ở trên đời: “Câu chuyện đáng suy ngẫm”

Bài viết này dành tặng cho những ai vẫn còn mẹ ở trên đời. Hãy trên trọng từng phút từng giây…

Tôi không may mắn vì có mẹ bên đời, không may mắn được gọi tiếng: “Mẹ ơi” những khi tôi vấp ngã hay mệt mỏi trong cuộc sống. Mẹ trong mắt tôi là cả một cuộc sống tươi đẹp mà tôi có, ấy vậy mà ông trời lại cứ muốn mang mẹ tôi đi mất.

Đã lâu rồi, tôi không còn được nói chuyện cùng mẹ, không còn được thấy mẹ cười nữa, không còn được nghe tiếng mẹ cứ cằn nhằn tôi mỗi khi tôi làm sai. Mẹ tôi ấy, người phụ nữ đó hết lòng vì con cái vì gia đình chỉ với mong muốn duy nhất là có thể lo cho tương lai con mình sau này được tốt hơn. Mẹ lo tôi thiệt thòi với bạn bè, lo tôi từng miếng ăn cho đến giấc ngủ, mọi thứ mẹ đều dành cho tôi, còn mẹ thì mẹ chẳng hề bận tâm đến.

Hồi đấy tôi hư lắm, mọi thứ đều phụ thuộc vào mẹ. Vậy mà nhiều lúc tôi cứ làm phật ý mẹ, không chịu nghe lời mẹ, đã rất nhiều lần tôi làm mẹ phải rơi nước mắt vì tôi. Tôi hư vậy đó, nhưng cả cuộc đời này mẹ chưa hề than trách hay oán giận với tôi. Trái lại, mẹ còn yêu thương tôi nhiều hơn.

Ngày đó còn bé quá, chẳng hiểu được những gì mẹ đã hi sinh cho tôi. Mẹ có thể đói nhưng ngược lại lúc nào mẹ cũng muốn tôi no. Những năm tháng ở bên cạnh mẹ, được nghe những lời dạy của mẹ, tôi đã nghĩ rằng:” Nếu không có mẹ, chắc tôi chết”

Ngày tháng êm đềm bên mẹ không được bao lâu, mẹ bỏ tôi đi chẳng nói một lời. Khi ấy tôi còn là cô học trò nhỏ dưới mái trường cấp hai. Tôi bơ vơ, hụt hẫng, đau đến độ mà chỉ muốn chết đi cho xong, tôi lúc ấy chỉ muốn đi theo mẹ thôi, nhớ lắm.

Dần dần tôi thấy người ta có mẹ, tôi ganh tị lắm, nhiều lúc cứ về nhà là nằm khóc, nỗi nhớ mẹ nó kinh khủng lắm. Nó còn hơn cả nhớ người yêu n lần. Tôi chắn chắn là như thế. Lúc ấy tôi đã nghiệm ra được một điều rằng, cuộc đời này chỉ có mẹ là bên cạnh tôi dù đó là lúc tôi sai hay ta đúng, là lúc tôi buồn hay tôi vui, tôi đau khổ hay tôi hạnh phúc.

Chia tay người yêu á? không đáng sợ đâu vì thế bạn đừng khóc hay dằn vặt mình nữa, vì người yêu bạn có thể tìm lại được. Nhưng mẹ thì chỉ có một thôi, hãy nhớ điều đó.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, mỗi kì thi đến mẹ đều cùng tôi ôn bài.

Vậy mà bây giờ mất mẹ, chỉ có mình tôi cùng với đống sách vở thôi.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, mỗi sáng mẹ và tôi cùng đến trường.

Vậy mà bây giờ mất mẹ, chỉ có mình tôi bước từng bước trên con đường quen thuộc ấy thôi.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, mỗi khi tôi vấp ngã đều cất tiếng gọi: ” Mẹ ơi ”

Vậy mà bây giờ mất mẹ, đến cả khóe môi cũng không thể hé.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, mỗi khi tôi đói mẹ lại là người đầu bếp số một của tôi.

Vậy mà bây giờ mất mẹ, đói hay no cũng chỉ mình tôi biết.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, mẹ hay kể tôi nghe những câu chuyện hay.

Vậy mà bây giờ mất mẹ, tự tôi đọc sao nghe khác mẹ đến vô cùng.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, chỉ cần thấy mẹ cười tôi cũng vui.

Vậy mà bây giờ mất mẹ, nước mắt thay thế nụ cười.

Tôi nhớ những ngày còn mẹ, vu lan tôi cài hoa hồng đỏ trên ngực áo.

Vậy mà bây giờ mất mẹ, màu đỏ kia lại hóa thành một màu trắng.

Còn nhiều lắm những điều tôi không thể nói, chỉ biết rằng nếu ai còn có mẹ hay trân trọng từng phút giây mẹ bên cạnh. Mẹ hay hay trách móc ta, cốt lõi chỉ muốn ta nên người và tốt hơn mà thôi. Đâu có mẹ nào mà không thương con mình, nếu có thì họ không thể được gọi là mẹ. Vì mẹ là từ thiêng liêng mà mỗi chúng ta đều phải có, dù chúng ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó hay giàu có, thì có một điều luôn giống nhau đấy là tình cảm của mẹ dành cho chúng ta. Với mẹ, chúng ta bao giờ cũng nhỏ bé, vì thế chỉ có chúng ta từ bỏ mẹ, chứ mẹ sẽ chẳng bao giờ từ bỏ chúng ta.

Còn có mẹ, là còn tất cả những gì tốt đẹp trên đời. Thật đấy! Bạn hãy nhớ đến những ngày bạn còn bé, mẹ phải thức đêm dậy sớm để chăm bạn còn gì? mẹ đã phải cực khổ nuôi bạn khôn lớn còn gì? chúng ta sinh ra không thể chọn được hoàn cảnh sống, nhưng ắt hẳn mỗi chúng ta đều có một người mẹ tuyệt vời. Chỉ là mỗi người mẹ, là một cá tính khác nhau, nhưng suy cho cùng, họ chỉ có một ước muốn duy nhất là mong chúng ta nên người.

Những năm tháng đại học của tôi đang trôi qua từng ngày. Mọi thứ tôi có thể quên, nhưng lời mẹ dạy và hình ảnh của mẹ mãi mãi tôi vẫn sẽ nhớ. Vì mẹ là thần tượng duy nhất trong lòng tôi, không phải là một ca sĩ, hay một diễn viên nào cả. Mẹ đã đóng một bộ phim cuộc đời mẹ thật sống động rồi, phần còn lại là tôi.

Dù là mẹ ở đâu, tôi vẫn muốn mẹ mỉm cười. Vì mẹ là người lưu giữ những năm tháng tuổi thơ êm dịu và rực rỡ của tôi.

admin

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *