Skip to content

My Blog

Menu
  • Đời Sống
  • Sample Page
Menu

Sau này con sẽ không đ/òi đi Hạ Long nữa, sao mọi người chưa về, ngoài biển có vui đâu …

Posted on Tháng 7 20, 2025 by a

Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè, thu hút hàng trăm du khách. Trong số đó là gia đình Minh – một chàng trai 18 tuổi, cùng bố mẹ, anh Hùng và chị Lan, và anh trai lớn, Nam. Đây là chuyến du lịch đầu tiên cả nhà cùng nhau sau nhiều năm bận rộn. Minh, người luôn mơ ước khám phá Hạ Long, đã năn nỉ bố mẹ suốt cả tháng để có chuyến đi này. “Con muốn thấy rồng đá, muốn đi tàu giữa biển!” Minh hào hứng nói, và cả nhà bật cười trước sự nhiệt tình của cậu.

Con tàu du lịch lướt êm trên mặt nước, Minh đứng ở mũi tàu, chụp ảnh những hòn đảo kỳ vĩ. Anh Nam, một kỹ sư hàng hải, trêu cậu: “Coi chừng sóng cuốn đi đấy, nhóc!” Chị Lan chuẩn bị bữa trưa trên boong, còn anh Hùng kể chuyện về những chuyến đi biển thời trẻ. Không khí tràn ngập tiếng cười, nhưng không ai ngờ rằng bi kịch đang rình rập.

Chiều muộn, thời tiết đột ngột chuyển xấu. Mây đen kéo đến, gió gào thét, sóng đánh mạnh vào mạn tàu. Thuyền trưởng cố trấn an qua loa, nhưng không kịp phát áo phao thì một tiếng nổ vang lên từ khoang máy. Tàu nghiêng mạnh, nước tràn vào, và chỉ trong vài phút, con tàu lật úp giữa vịnh Hạ Long. Minh, đang ở mũi tàu, bị hất văng xuống nước. Anh bơi loạn xạ trong bóng tối, cố gọi bố mẹ và anh trai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng la hét và sóng gào.

May mắn, Minh bám được vào một mảnh gỗ trôi nổi – một phần của bàn ăn trên tàu. Xung quanh, những hành khách khác cũng đang vật lộn với dòng nước. Minh hét lên: “Bố! Mẹ! Anh Nam!” Nhưng không có tiếng đáp lại. Đội cứu hộ đến sau vài giờ, kéo Minh lên một chiếc xuồng. Cậu ngã quỵ, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “Sao mọi người chưa về? Ngoài biển có vui đâu…”

Minh được đưa về một khách sạn gần bến cảng, nơi những người sống sót tụ tập chờ tin tức. Cậu ngồi co ro trong sảnh, ôm chặt chiếc ba lô chứa máy ảnh và vài món đồ của gia đình. Đội cứu hộ báo rằng họ đã tìm thấy nhiều người, nhưng không có dấu hiệu của anh Hùng, chị Lan, hay Nam. Minh lắc đầu, từ chối tin: “Họ còn sống, con biết mà. Họ hứa sẽ về với con.”

Đêm đó, trong căn phòng lạnh lẽo, Minh không ngủ được. Cậu ra ban công, nhìn ra vịnh Hạ Long chìm trong bóng tối. Gió rít mạnh, như mang theo lời thì thầm từ biển cả. Minh thì thầm: “Sau này con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Mọi người về đi, ngoài kia lạnh lắm.” Một nhân viên cứu hộ, nghe thấy, an ủi: “Cậu đừng mất hy vọng. Có người sống sót sau nhiều ngày trên biển.” Nhưng ánh mắt Minh trống rỗng, như thể cậu đã linh cảm được điều tồi tệ nhất.

Ngày hôm sau, Minh tham gia cùng đội cứu hộ, khăng khăng muốn tìm gia đình. Cậu chỉ vào một khu vực giữa vịnh, nơi con tàu lật, và nói: “Con cảm thấy họ ở đó. Làm ơn, tìm thêm một lần nữa!” Dù mệt mỏi, đội cứu hộ đồng ý, nghĩ rằng đây chỉ là nỗ lực cuối cùng để an ủi cậu.

Khi đội cứu hộ lặn xuống khu vực Minh chỉ, họ phát hiện một vật thể lớn mắc kẹt dưới đáy biển – không phải mảnh vỡ tàu, mà là một container kim loại cũ, bị dây cáp quấn chặt. Khi kéo lên, họ kinh ngạc tìm thấy bên trong một loạt tài liệu mật, cùng một chiếc laptop vẫn còn hoạt động. Trên màn hình laptop là một đoạn video, được kích hoạt bằng mật khẩu tự động khi mở.

Đoạn video cho thấy anh Nam, anh trai của Minh, đang ghi hình vài giờ trước khi tàu khởi hành. Anh nói, giọng gấp gáp: “Nếu ai đó xem được video này, hãy đưa nó cho cảnh sát. Tôi là kỹ sư hàng hải, làm việc cho công ty vận tải biển T. Họ đang sử dụng các chuyến tàu du lịch ở Hạ Long để vận chuyển hàng cấm. Tôi đã thu thập bằng chứng, nhưng họ phát hiện ra. Nếu tôi và gia đình không trở về, hãy giao container này cho Interpol. Minh, nếu em xem được, anh xin lỗi. Chuyến đi này là để bảo vệ em.”

Minh chết lặng. Hóa ra, chuyến du lịch không phải ý tưởng ngẫu nhiên của cậu. Anh Nam đã cố ý đưa cả gia đình lên tàu, biết rằng công ty sẽ theo dõi, nhưng hy vọng container – chứa bằng chứng về đường dây buôn lậu – sẽ được giấu an toàn dưới đáy biển. Con tàu bị lật không phải do tai nạn thời tiết, mà có dấu hiệu bị phá hoại để bịt đầu mối. Anh Hùng và chị Lan, dù không biết toàn bộ sự thật, đã đồng ý với Nam để bảo vệ Minh, người duy nhất không bị công ty nghi ngờ.

Cảnh sát quốc tế vào cuộc, và container trở thành chìa khóa phá vỡ một đường dây buôn lậu quốc tế trị giá hàng tỷ đô. Nhưng Minh, ngồi giữa căn phòng điều tra, chỉ lẩm bẩm: “Sao mọi người chưa về? Con không muốn đi Hạ Long nữa…” Cậu nhận ra gia đình đã hy sinh để bảo vệ mình và công lý, nhưng cái giá phải trả là cả thế giới của cậu.

Minh trở thành nhân chứng quan trọng trong vụ án, giúp cảnh sát triệt phá đường dây tội phạm. Nhưng cậu không còn là chàng trai mơ mộng về Hạ Long nữa. Cậu chuyển về sống với bà nội, mang theo chiếc máy ảnh chứa những bức hình cuối cùng của gia đình. Mỗi đêm, Minh mở album, nhìn nụ cười của bố mẹ và anh trai, thì thầm: “Ngoài biển có vui đâu… Con xin lỗi.”

Câu chuyện khép lại với hình ảnh Minh đứng trên bãi biển Hạ Long, thả một bó hoa xuống nước. Gió vẫn thổi, nhưng cậu không còn sợ hãi. Gia đình cậu đã ra đi, nhưng di sản của họ – công lý và sự hy sinh – sống mãi trong Minh. Lời nói của cậu đêm ấy không chỉ là nỗi đau của một người sống sót, mà là lời hứa sẽ sống mạnh mẽ, vì những người không thể trở về.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Recent Posts

  • Một buổi Chiều Vịnh Hạ Long như một sự thay đổi bất ngờ
  • Sau này con sẽ không đ/òi đi Hạ Long nữa, sao mọi người chưa về, ngoài biển có vui đâu …
  • Nữ sinh học k/ém nhất lớp bất ngờ là thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp, sự thật phía sau khiến cả trường bật kh/óc nức nở…
  • “Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út…
  • Có 3 loại nước là ‘vua rút cạn canxi, uống càng nhiều xương càng giòn, dễ gãy nhưng nhiều người Việt dùng hàng ngày

Recent Comments

  1. A WordPress Commenter trong Hello world!

Archives

  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025

Categories

  • Uncategorized
©2025 My Blog | Design: Newspaperly WordPress Theme